thú nam và tiểu bạch
Truyện Thú Nam Và Tiểu Bạch của tác giả Ngũ Canh Vũ - Chương 64: Ngoại truyện về "Một triệu" Website đọc truyện online hàng đầu việt nam, với những truyện online được chọn lọc một cách tỉ mỉ và kĩ càng khi đăng tải hi vọng sẽ mang đến cho bạn sự hài lòng.
Và sắp tới đây anh sẽ ra mắt bộ tiểu thuyết thứ 7 "Trưng Nữ Vương". Trong những tiểu thuyết lịch sử của anh, bạn đọc đặc biệt chú ý đến các bộ tiểu thuyết; Phùng Vương, Ngô Vương, Triệu Vương phục quốc, trong đó bộ tiểu thuyết Ngô Vương nhận được giải
Dụ Yêu: Ông Trùm Xã Hội Đen Và Tiểu Thỏ Bạch. Chương 63 2 tháng trước. Thú Nam Và Tiểu Bạch. Chương 15 3 tháng trước. Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên.
Anime Siêu Nhiên Phiêu Lưu Hành Động Tiểu Hắc (Võng Hành) và Tiểu Bạch (Duyên Lượng) là một đôi Hắc Bạch Vô Song vô cùng bình thường của Địa giới, nhưng ai biết được, trong thân hình nhỏ bé của Tiểu Bạch lại chứa đựng một bí mật to lớn cùng nguồn năng lượng cực đại.
Đương quy 100g, viễn chí 40g, xương bồ 40g, táo nhân 60g, ngũ vị 60g, khởi tử 80g, đởm tinh 40g, thiên trúc hoàng 40g, long cốt 40g, ích trí nhân 60g, chu sa 40g, hồ đào nhục 80g, bá tử nhân 60g, chu sa 40g, hồ đào nục 80g. Tất cả tán thành bột, thêm mật ong vào, làm viên 4g. Ngày
Mein Mann Sucht Ständig Kontakt Zu Anderen Frauen. Bệnh Viên Lai Lai nhìn thẳng Hình Diễn đang từ phòng cấp cứu chậm rãi đi tới, đứng ở ngay phía trước mặt cô tay cắm trong túi khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng có nỗi khổ khó nói, bây giờ cô muốn liếc xéo hắn một cái cũng không được, vì vụ va chạm này đã phá hỏng cái cổ thanh tú của cô, bác sĩ đặc biệt dặn dò cô phải cẩn thận bảo vệ cổ không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào một bước tiến lên phía trước cảm giác giống như chịu mười đại cực hình Mãn Thanh, tiền thuốc thang này, không biết Hình Diễn có trả hay không..........Nghĩ đến Hình Diễn vừa vào bệnh viện liền yêu cầu phòng bệnh đắt nhất, bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho cô, tim của cô muốn bắt đầu rỉ máu, tiêu nhiều tiền như vậy! Hắn cho rằng người nào cũng coi tiền bạc như rác giống đại thiếu gia như hắn à!Cuối cùng đi đến chỗ hắn cách xa một mét, vẻ mặt Viên Lai Lai giả vờ cười, suy nghĩ ở trong lòng nửa ngày, nhìn sắc mặt kia của Hình diễn cũng không tính là quá tốt, chậm rì rì mở miệng nói "Ấy, bạn trai thầy, đi rồi à?".Ngay sau đó cô thành công thấy được khuôn mặt Hình Diễn đen một chí đặt hai tay rũ xuống hai bên người, nhìn hắn không có ý muốn nói, chần chừ nửa ngày, cô mở miệng lần nữa, "Bạn trai thầy đẹp trai thật........."Lần này đen một nửa bên mặt còn người cứ đứng như vậy nhìn nhau năm phút đồng hồ, rốt cuộc Hình Diễn mở miệng, "Anh ta không phải là bạn trai của tôi".Vẻ mặt Viên Lai Lai bừng tỉnh hiểu ra. "A, thì ra thầy là bạn trai của anh ta.................." Thì ra giữa hai người đàn ông này rốt cuộc làm bạn trai hay làm bạn gái đều liên quan đến danh dự, lần sau cô nhất định phải chú sắc trên mặt Hình Diễn thay đổi mấy lần, cuối cùng để lại một câu, "Ngu ngốc!". Cũng không thèm nhìn cô một cái liền xoay người mà Lai Lai không hiểu, cô lại nói câu nào chọc đến hắn? Người đàn ông này năm năm trước chính là như vậy, động một cái là mắng cô ngu ngốc, cô thật sự bị hắn mắng ngu! Nhìn bóng lưng của hắn cô không khỏi muốn oán thầm hắn mấy câu, ai ngờ cô chưa nghĩ ra từ ngữ mắng hắn, hắn đã xoay người lại."Bây giờ không đi là muốn gặp nhau ở trên tòa sao?!".Viên Lai Lai nhắm mắt làm đuôi đi theo phía sau hắn, nhưng trong lòng lo sợ bất an, hắn muốn kiện mình chuyện năm đó không cẩn thận □ hắn ư, hay là muốn kiện cô đâm vào xe hắn?Ngay lập tức đau đầu, kể cả hắn kiện cô cái nào, cô đều không có tiền bồi thường nha! Nghĩ đến hôm nay cô cầm toàn bộ tài sản trong nhà hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào trong đại lý xe, cô chỉ hận không thể cắn lưỡi tự tử! Rảnh rỗi không có việc gì làm lại cuống cuồng đi đốt tiền, mua xe cái gì hả!"Lên xe!". Không biết từ lúc nào Hình Diễn đã lái xe đến trước mặt Viên Lai Lai, chỉ thấy mắt cô sáng lên, chiếc xe Ferrari bị đâm hỏng đã được về hưu, trước mắt đổi thành xe khi nhìn khuôn mặt Hình Diễn đang nhìn chằm chằm thì Viên Lai Lai rụt rè, đôi mắt giả vờ nhiệt tình cười, "Chuyện ngày hôm nay đúng là làm phiền giáo sư rồi, giáo sư mau về nhà đi, nhà em ở gần chỗ này, em đi bộ về". Nói xong không quên giả vờ cười hai Diễn không kiên nhẫn, "Tôi nói một lần cuối cùng, lên xe!".Tiếp theo Viên Lai Lai dùng tốc độ còn nhanh hơn thỏ như một làn khói ngồi trên xe Hình Diễn, bởi vì theo cô hiểu, chỉ cần Hình Diễn nói ra những lời này, nhất định kết quả cũng không khá hơn chút nào!Ngồi trên xe gần nửa tiếng đồng hồ hai người vẫn im lặng, Viên Lai Lai không chịu được không ngừng mở miệng, "Thấy không hỏi nhà em ở chỗ nào, làm sao đưa em về nhà được, giáo sư........." Hai chữ giáo sư cô đặc biệt kéo dài, giống như là muốn nhắc nhở thân phận của Diễn nới lỏng cà vạt, lơ đãng nói, "Vậy nhà em ở chỗ nào?".Viên Lai Lai sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng nói, "Em không nói cho thầy!".Hình Diễn nhíu mày, quay đầu nhìn cô, ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nói "Hả? Không sao, chỉ cần em còn ở thành phố A, luật sư của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được em".Trái tim nhỏ bé của Viên Lai Lai run lên, cười giả vờ một tiếng, thận trọng nhìn hắn, "Giáo sư, ân ân oán oán giữa chúng ta cũng đã qua nhiều năm, thầy không thể làm như chưa từng gặp em ngày hôm nay?"."Có thể". Hình diễn thoải mải đáp ứng. Viên Lai Lai vốn là thấp thỏm bất an mắt lập tức sáng rực, kích động bắt lấy cánh tay Hình Diễn, "Thật không?!".Hình Diễn là lạ nhìn cô một cái, hình như mất hứng, nhưng mà rất nhanh quay đầu đi, "Tôi đồng ý em thì không có việc gì, nhưng xe của tôi chịu không được em"........................"Em không nói địa chỉ nhà cho tôi, là muốn đến nhà tôi?". Hình Diễn bỏ CD vào, còn chưa phát nhạc đã bị tay Viên Lai Lai cho ra ngoài."Thật ra thì.........." Viên Lai Lai khó khăn mở miệng, "Em thuê phòng, ngày mai phải chuyển nhà, nếu như chúng có duyên gặp lại, lần sau em sẽ nói cho thầy biết địa chỉ có được không?".Hình Diễn cười lớn một tiếng, "Viên Lai Lai, em muốn tôi hỏi lần thứ ba hả?".“Số nhà 2603 tầng 16 dãy 1 vườn hoa Cẩm Tú đại lộ Thiểu Lâm". Theo bản năng đọc ra địa chỉ nhà mình, trên mặt Viên Lai Lai đau thương, hận không thể đánh mình một lặng một lúc, Hình Diễn mở miệng lần nữa, "Mấy năm này chỉ sống ở chỗ này?"."Mới quay về không lâu". Viên Lai Lai nhìn tòa nhà trên đường nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ muốn nhanh một chút về đến nhà, nán lại ở trên xe một giây cô cảm giác mình sẽ giảm thọ mười năm."Vẫn sống trong thành phố này, nhưng cũng không đi tìm tôi?". Giọng Hình Diễn nghe ôn hòa nhã nhặn, thật ra là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nhưng giờ phút này Viên Lai Lai cũng không nghe ra tránh hắn không kịp, làm sao có thể đi tìm hắn! Nhưng nhìn đến biểu tình không vui kia tim gan cô liền muốn run rẩy, "Việc này sao có thể, hơn nữa ngài là người bận rộn, ngày ngày cùng sư mẫu ở TV, em đi tìm thầy hình như sẽ có chuyện nha!".*Sư mẫu vợ thầy giáoMặt Hình Diễn xệ xuống, "Nguyên nhân thật sự!".Người Viên Lai Lai theo bản năng ngồi thẳng, "Báo cáo giáo sư! Thày trò yêu nhau ảnh hưởng đến ngài không tốt! Đối với danh tiếng của em không tốt!".Hình Diễn cười nhạo một tiếng, "Em còn có thể nói danh tiếng?".Viên Lai Lai xấu hổ, vì sao sống như vậy nhiều năm, danh hiệu "Lưu manh" của cô vẫn còn bị mọi người nhớ mãi không quên thế hả, nếu không phải là năm đó cô đùa giỡn tất cả các nam sinh trong khoa một lần nha, thì qua nhiều năm như vậy còn bị hắn châm chọc sao?"Làm việc ở chỗ nào?". Hình Diễn lại mở miệng, đề tài trước sau đảo đi đảo lại quanh cô."Trong thành phố". Viên Lai Lai qua Hình Diễn nắm tay lái thật chặt, hận không thể bóp cô gái nhỏ này, "Địa chỉ cụ thể!"."Thật ra, thật ra," Viên Lai Lai quay đầu nhìn trái phải mà nói cái khác, "Cách công ty thầy không xa".Hình Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, Viên Lai Lai lập tức cảm giác gió lạnh vù vù sau lưng, "Chính là chỗ cách cửa công ty thầy 100m!". Kể cả ban cho cô thêm một lá gan nữa cũng không dám lừa gạt hắn, nhưng cô không muốn cho hắn biết cô làm việc ở chỗ nào đó là sự thật."Hình Thị?". Hình Diễn không hỏi, mà là khẳng Lai Lai xuất hiện vạch đen, việc này hắn cũng có thể đoán được? Nghĩ cũng đúng, cả con đường mua bán và cho thuê building hầu như đều bị Hình Thị mua, căn bản không có công ty nào khác!Cô định nói nội trong vòng nghìn mét, nhưng khi nhìn tình hình đã quá Hình Diễn nửa uy hiếp nửa vang lên, "Em nói là, em làm việc ở Hình Thị lâu như vậy, nhưng vẫn trốn tránh tôi?"."Viên Lai Lai!". Hình Diễn không nhịn được quát một người Viên Lai Lai run lên, mang theo chút mong đợi, "Đến đến chưa?".Hình Diễn gần như cắn răng nghiến lợi, "Xuống xe!".
"Là bởi vì em không tin anh." Hình Diễn cải chính."Vậy anh đi đâu khi không về nhà?" Viên Lai Lai nóng lòng muốn biết đáp án của vấn đề này."Phòng làm việc.""Trong phòng làm việc có phụ nữ dùng nước hoa mùi Bạc Hà sao?" Nói láo!"Có lúc cùng ăn cơm với Tư Tình, nhưng chỉ là giữa bạn bè với nhau thôi, cô ấy đã kết hôn rồi." Anh không hề nghĩ đến việc cô đã hiểu lầm, nếu cô muốn biết, vậy thì cho cô biết toàn bộ đi, tránh cho cô đoán tới đoán lui, cuối cùng lại làm khổ chính trạng Viên Lai Lai trầm xuống, sửa lại lời của anh, "Cô ấy vừa ly hôn rồi.""Ai nói cho em?”Nhìn xem này, quả nhiên thay đổi sắc mặt rồi! Lại đang tính toán gì đây? Cô nổi giận nói "Không có ai nói cho em hết, là em biết thôi!"Một tay của Hình Diễn nâng cằm của cô, ép cô nhìn mình, "Bọn họ chỉ là tạm thời tính tách ra, vẫn còn yêu nhau, sớm muộn rồi họ sẽ lại quay về với nhau.""Vì thế anh mới hồi tâm chuyển ý chứ gì?" thay đỏi ý kiến, quay về với lúc ban đầu"Anh chưa từng thay lòng đổi dạ, Viên Lai Lai, trong đầu em nghĩ cái gì vậy, rốt cuộc có đang nghe anh nói chuyện không?" Hình Diễn quyết định không nói nhảm cùng cô nữa, "Tóm lại em cần nhớ là người phụ nữ của anh chỉ có một mình em. Còn nữa, người đàn ông ở chung một chỗ với em tối hôm qua là ai?" Lại còn có cái gã đưa cô trở về đêm đó mà người gác cổng đã nói qua, là cùng một người sao?Khi nghe tới vế sau của câu hỏi, Viên Lai Lai đã sớm đem chuyện trước mặt ném ra sau gáy đã quên, không để ý. Cố gắng nhớ lại tình cảnh tối ngày hôm qua, vẻ mặt mê muội, nói, "Có thể là đồng nghiệp." Cô thật sự không nhớ nổi ngày hôm qua đã ở cùng một chỗ với ai."Có thể là sao? Em không xác định được hắn ta là ai mà dám đi cùng? Còn nữa, em có thể quay lại Hình thị làm việc." Nghĩ đến việc cô dấu diếm nhiều chuyện như vậy, anh hận không lật ngược người cô rồi đánh một trận vào cái mông, lại thấy cô quả thật không biết tối hôm qua đã ở chung một chỗ với ai, nên không tra hỏi Lai Lai nghe xong câu này lại bị kích động, "Em không muốn đi làm ở Hình thị, mỗi ngày bị nhiều người nhìn như vậy không thoải mái. Hơn nữa anh không quan tâm tới em, đã một tuần lễ em không thấy anh, anh chỉ đi cùng rồi chăm lo ngọt ngào với bạn gái cũ của anh thôi!"Hình Diễn nhíu mày, "Anh đi châu Âu, nói về chuyện hợp tác."". . .! Ngay cả xuất ngoại cũng không nói cho em biết! Trong mắt anh có em hay không! Không phải mới vừa nói để cho em nhớ em là người của anh sao? Có nơi nào ông xã đi ra nước ngoài lâu như vậy mà bà xã không biết tí gì? Đừng nói em không quan tâm anh, vừa mới bắt đầu mỗi đêm em đều chờ đến hai giờ mà anh cũng không trở về, buổi sáng khi tỉnh ngủ anh cũng đã rời đi, ai biết rốt cuộc anh có về hay không. Còn nữa, ở đâu ra người kết hôn rồi mà ngay cả việc ấy cũng không có, chờ bạn gái cũ của anh trở lại mới có cái đó, có phải anh coi em như. . . . . . là . . . . ." cô không nói ra Diễn nhìn cô kích động huơ tay múa chân, tóm được tay của cô, chậm rãi nói "Sau này sẽ không thế nữa, bởi vì chờ em tự mình giác ngộ là chuyện hoàn toàn không có khả năng mà," nụ cười ở khóe miệng từ từ mở rộng, "Cái đó là cái gì?"Viên Lai Lai . . . . . .Hình Diễn không đùa cô nữa, "Đêm hôm đó là ngày mà em gọi điện thoại nói chuyện với đàn ông nhỉ?"Viên Lai Lai trừng hắn, "Là cái ngày bạn gái cũ của anh trở về chứ!""Ah. . . Là cùng một ngày, nhưng không phải vì cô ấy trở về, mà bởi vì nửa đêm hai giờ em đang nói chuyện qua điện thoại với đàn ông." Anh vuốt lưng của cô, dựa đầu vào trán của cô, nhẹ giọng nói "Anh không thích em quan hệ quá thân mật với người đàn ông khác, hơn nữa còn là đàn ông mà anh không biết.""Đó là Lưu Hằng! Em cầu xin anh ấy giúp em tìm việc làm." Viên Lai Lai cũng không cứng rắn như lúc vừa rồi Diễn mở rộng vòng chân của cô để cô dựa sát lại gần anh, khe khẽ cắn lấy vành tai của cô, "Hả? Tìm anh ta mà không tìm anh?"Viên Lai Lai không thoải mái xê dịch một cái, "Vì. . . Đó là bởi vì anh không để ý tới em nha!.""Vậy còn giận anh không?" tay của Hình Diễn đã bắt đầu cởi quần áo của Lai Lai lắc đầu, "Giận, ngày đó em nói không cho anh đi, anh vẫn cố tình đi, anh. . .Anh đừng cởi áo của em, bây giờ là ban ngày mà."Hình Diễn bật cười, "Vừa rồi không phải em nói là anh không chạm vào em sao?""Em. . . . . . Nhưng. . . . . ." Vấn đề còn chưa nói hết mà!Hình Diễn dứt khoát hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, thật sự là đã quá lâu anh không chạm vào cô nên dường như muốn đem toàn bộ sức lực tích trữ một tháng này bộc phát ra ngoài. Nụ hôn của anh không còn sự dịu dàng, tất cả đều là bá đạo chiếm đoạt, luồn tay vào trong quần áo của cô tùy ý vuốt ve thân thể mình khát vọng đã lâu, hôn thật lâu trước ngực của cô, "Nói em yêu anh!""Em. . . . . ." Viên Lai Lai thẹn đến muốn chui xuống đất, toàn thân đỏ lên giống như con tôm luộc Diễn trực tiếp ôm cô lên trên giường rồi đè xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô, "Nhớ lời anh vừa nói, anh là của em, em là của anh, về sau chỉ cho phép tin tưởng anh, biết không?"Viên Lai Lai ngây ngây ngô ngô gật đầu, rèm cửa sổ bị Hình Diễn thuận tay kéo lại, gian phòng trở nên tối mờ mịt, người trên giường hôn long trời lở đất, trong chốc lát đã truyền đến thanh âm rên rỉ trầm bổng thật đến thời điểm có người tới gõ cửa, Viên Lai Lai không còn hơi sức đi theo sau lưng Hình Diễn xuống lầu, đến phòng khách mới phát hiện cha Hình mẹ Hình đều ở đây, sững sờ một chút. Không phải Hình Diễn nói là ở trong nhà Hình Noãn sao?Hình Diễn giải thích "Hình Noãn ở cùng nhà với ba mẹ!"Có người từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng món ăn, nhìn mọi người cười, "Tốt lắm, có thể ăn cơm rồi."Mẹ Hình cười vui vẻ, kêu Tư Tình, "Tình Tình không cần bận rộn, trong nhà không phải có người giúp việc sao."Tư Tình mặc trên người tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, giọng nói ra như có như không, nhẹ nhàng khoan khoái, "Cháu muốn làm cơm cho cô và chú ăn mà." Lại nhìn sang Hình Diễn, "Anh đã tỉnh ngủ? Lúc nào thì học được thói lười biếng rồi, ngủ một mạch tới buổi trưa." ghét, cứ làn như là vợ người ta không bằng mà lên mặt quản lý. Vô duyên!Hình Diễn nắn nắn tay Viên Lai Lai, giới thiệu với cô, "Tối hôm qua đã giới thiệu về hai người rồi, chắc là em không nhớ rõ, đây là Tư Tình."Viên Lai Lai ngượng ngùng gật đầu, "Em dĩ nhiên nhận ra được.""Ừ, tạm thời cô ấy ở nơi này.""A, chào cô." Viên Lai Lai cười chào hỏi với Tư Tình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Cô ta họ Tư ở tại nhà họ Hình là có toan tính gì?Tư Tình cười không có tâm cơ mưu mô, "Tôi chỉ là ở tạm mà thôi, cô cũng chớ để ý," nói xong khoác cánh tay của cô, "Đi, đi ăn cơm."Đến bàn ăn cơm, mẹ Hình nếm thử qua các món, tán thưởng không ngớt, lại nhìn Viên Lai Lai, "Về sau con cũng bắt chước học theo đi."Viên Lai Lai gật đầu như băm tỏi, nghĩ thầm về sau không có việc gì nhất định không nên về đây, không bắt cô học cái này thì lại bắt cô học cái kia. Lúc ở nhà, cô mới chính là bà chủ, còn Hình Diễn là người hầu nhỏ của cô có được hay không đây. Nhìn xem, giờ phút này cô đâu cần phải gắp thức ăn, tự nhiên Hình Diễn sẽ chọn đồ ăn cô thích nhất rồi đặt ở trong chén của cô. Bởi vì buổi sáng tiêu hao quá nhiều tinh lực, cô không có sức nói chuyện nữa, chỉ nghe bọn họ thảo luận. Trong chốc lát, bọn họ đã nói đến một trò chơi mới mà Hình thị vừa khai thác." Lượng tiêu thụ của tạp chí sau hai tháng đưa ra thị trường đã đạt hơn trăm vạn 1 vạn = -> trăm vạn = = 1 triệu, khi tiến hành khảo sát rất nhiều độc giả đều mong đợi trò chơi có thể sớm ngày đưa ra thị trường. Quảng cáo trên TV đã có hiệu quả nhất định, con đang liên lạc với địa điểm giới thiệu sản phẩm trong các thành phố, hi vọng trong phạm vi mỗi thành phố mang tính chất cột mốc* có thể tung ra khoảng 500 biển quảng cáo, thời điểm trò chơi được đưa ra thị trường nhất định sẽ gây chấn động."*cột mốc là biển báo có kí hiệu để chỉ đường, ngoài ra còn mang ý nghĩa tiêu điểm cần chú ý, quan trọng hàng đầu
Thú Nam Và Tiểu Bạch là một câu truyện đầy tính hài hước kể về mối tình thầy trò giữa Viên Lai Lai và Hình Diễn. Giáo sư của cô là Hình Diễn, gia thế vững mạnh, năng lực dư thừa, là 1 giáo sư oai phong, tuấn tú. Cô- Viên Lai Lai, là cô gái mặt dày, ma lanh, là cô nữ sinh bình thường nhưng lại nổi bật khi tiếp cận với anh Viên Lai Lai điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, "Giáo sư, em trai thầy bao nhiêu?". Lúc đầu Hình Diễn ngạc nhiên, ngay sau đó đỏ mặt, rồi chuyển thành màu đen. Viên Lai Lai cũng ngạc nhiên, nhanh chóng phát hiện mình nói sai, "Em chỉ muốn hỏi em trai của thầy mấy tuổi!". Hình Diễn trầm ổn nhìn cô, trong lời nói có toan tính, "Tôi được bao nhiêu tuổi, em trai tôi được bấy nhiêu tuổi". Viên Lai Lai vốn là người da mặt dầy, phản ứng rất nhanh, "Em nói là em trai được một mẹ sinh ra với thầy........" Hình Diễn nhíu mày, "Chẳng lẽ còn có thể sinh tách ra?" "Thầy có em trai không?". Viên Lai Lai hoàn toàn im lặng. "Em đang nghi ngờ?". Sao lại thế này! Rõ ràng là một vấn đề rất đơn giản, vì sao cô lại cảm giác càng ngày càng bỉ ổi!. "Em muốn hỏi! Giáo sư là con một à?". Cái vấn đề này đúng là sâu xa! Cùng theo dõi truyện ngôn tình hài hước này nhé! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Thú Nam Và Tiểu Bạch! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Lão Bà Bất Kính Nghiệp Loan Bảo Quần Nghìn Kế Tương Tư Trang Trang Minh Vương Đoạt Hậu Chu Ánh Huy Gả Cho Tổng Tài Phải Cẩn Thận Hương Chức Phượng Loan Cửu Tiêu Dạ Bắc Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành Liễu Hạ Huy
Mọi người trầm mặc một hồi lâu."Em có thể dùng dao, loại trái cây này không nên cắn."Đầu óc Viên Lai Lai tạm thời không hoạt động, nhìn anh rồi lại nói một câu, "Tát ngõa địch tạp." Tát Ngõa Địch Tạp là phiên âm của tiếng Thái, nếu mà nói khi gặp mặt thì có nghĩa là chào bạn, bạn có khỏe không, còn nếu nói khi tạm biệt thì có nghĩa là hẹn gặp lại, tạm biệt...-cám ơn chị Quỳnh nhiều"Ách. . . . . . Anh nói là, em có thể dùng dao cắt trái cây ra." Vẻ mặt của người đàn ông ngồi đối diện đã tối sầm lại, ngũ quan vẫn đang co giật một cách kỳ lạ."Tát. . . . . . Ngõa. . . . . . Địch. . . . . .Ủa? Anh biết nói tiếng Trung?" Viên Lai Lai thốt lên, nếu biết nói tiếng Trung thì mấy người này đâu cần phải nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái ?Mặt người đàn ông kia mặt ngày càng đen, ngồi bên cạnh Viên Lai Lai Hình Diễn nhịn không được bật cười, "Em thật đúng là một báu vật hiếm có, người ta đã nói vài câu tiếng Trung rồi, em còn ở đó mà “tát ngõa địch tạp”, rốt cuộc trong đầu em có bao nhiêu chất xám?"Mặt Viên Lai Lai lúc đỏ lúc tái, quay về phía người đàn ông kia lại nói thêm một câu, "Tát ngõa địch tạp."Kết quả mọi người đều nở nụ cười, Viên Lai Lai chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, mọi người nói cái gì đó bằng tiếng Thái, cười khoảng hai phút mới ngừng lại được, Viên Lai Lai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy không liên quan đến mình mới tiếp tục lấy loại quả hồi nãy ăn tiếp, nhưng sao lại cắn không ra?Ăn cơm tối Viên Lai Lai dẫn đầu đi ra tiệm cơm, bởi vì đi bộ, hơn nữa còn là một con đường rộng rãi thoáng mát, lúc về Viên Lai Lai vẫn còn hờn dỗi, cố tình đi trước không đợi Hình Diễn bỏ hai tay trong túi thoải mái đi theo sau cô, bởi vì chân dài nên chiếm ưu thế, dù thế nào Viên Lai Lai cũng đi thật nhanh, anh vẫn chậm rãi đi theo sau cô, giống như tản bộ bình thường."Nghe nói nơi này lúc tối cũng không an ninh, cướp giật rất nhiều, em là con gái đi nhanh như vậy, lỡ như anh không theo kịp em, em cũng đừng tiếp xúc với kẻ xấu."Viên Lai Lai nghe thấy lời này của anh quả nhiên bước chậm hơn vừa rồi một chút."Còn nữa em xem mấy cái phim kịnh dị, thật ra thì phần lớn dựa vào những câu chuyện người thật việc thật rồi sửa đổi lại cho hấp dẫn hơn, em có biết đây là một đất nước tin Phật mà ở trong Phật giáo thì chuyện gì cũng có." Hình Diễn tiếp tục hù dọa như mọi phản ứng của Viên Lai Lai đều nằm trong dự đoán của anh, chỉ thấy cô nghiêm mặt đứng đó nhìn anh, "Anh nói dối!""Anh chưa bao giờ nói dối, hơn hết anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, những chuyện kia anh cũng chỉ nghe người ta nói thôi." Đi tới bên cạnh cô, xoa nhẹ mũi cô, "Còn giận sao? Hãy uống cái này đi." Nói xong liền biểu diễn loại ảo thuật đơn giản nhất, từ phía sau lưng lấy ra một ly nước dừa, "Anh kêu ông chủ cho thêm chocolate, em nếm thử đi, xem như là đền bù lúc trên máy bay không cho em uống cà phê."Viên Lai Lai quả nhiên bị đồ uống trong tay anh hấp dẫn, cầm lấy uống một ngụm, uhm, ngon, "Anh mua lúc nào vậy?""Mới vừa rồi trên đường đi." Vẻ mặt nhìn cô đầy thoả mãn, giọng anh dịu dàng hơn, "Uống ngon không?"Viên Lai Lai gật đầu thẹn thùng, bị một ly đồ uống mua chuộc, nói ra thật là mất mặt, "Sao em không biết anh mua vào lúc nào vậy?""Em đi thẳng một mạch không hề quay đầu lại, đương nhiên không biết, anh đã đi một lát, lúc về lại thấy có người đi theo sau em đấy."Viên Lai Lai bị sặc, ho khan, Hình Diễn vỗ nhẹ lưng cô, "Lúc ở chỗ này phải nhớ đi bên cạnh anh, nếu không anh phải bồi thường cho em biết bao nhiêu là tiền bồi thường tai nạn lao động."Viên Lai Lai càng ho dữ dội hơn. Đây không phải là đùa bỡn cô sao!Mặc dù lời nói của Hình Diễn phần nhiều là hù dọa cô, Viên Lai Lai cũng nên tin anh, dù sao ở nơi xa lạ này mình chỉ có thể dựa vào anh mà thôi, mấy ngày kế tiếp cô đều như hình với bóng đi theo sau anh, chỉ còn thiếu việc đi theo anh về phòng ngủ nữa có phòng thủ chặt chẽ cũng không thể không có chỗ sơ hở, một ngày nọ Hình Diễn đưa cô đi giám hộ công trình, đứng chỉ vào mảnh đất lớn trước mặt ở ngoại ô thành phố nói "Xây một khu vui chơi giải trí ở chỗ này thì như thế nào? Lấy tên em, coi như là món quà anh dành tặng cho em, em thấy sao?"Mặt Viên Lai Lai thoáng đanh lại, có chút khó xử, "Mỗi lần em đi khu vui chơi đều bị nôn mửa. . . . . ." Nếu lời nói xây một khu vui chơi là thật, trước không nói đến việc mình có chơi được hay không, dù là muốn chơi thử, cũng phải suy nghĩ qua một chút, tiền đi lại tiền ăn tiền thuê phòng đều phải tự lo liệu, nói như vậy, mình chẳng phải là rất thiệt thòi hay sao?Khóe miệng Hình Diễn co giật, thu lại động tác vốn định ôm lấy cô, cô luôn như thế này, phá hỏng mọi bầu không khí lãng mạn .Sau đó không đợi anh mở miệng, Viên Lai Lai lại cau mày nói "Nếu chia cho em một nửa số tiền thu được em sẽ suy nghĩ lại.". . . . . ."Em đứng đây chờ, anh đi cùng với họ xuống kiểm tra một chút." Nói xong bỏ Viên Lai Lai ở lại một mình rồi đi xuống cầu thang cùng nhân viên của Thái Phương, đi được hai bậc thang lại không yên tâm quay đầu lại nhìn Viên Lai Lai, "Không được đi lung tung."Viên Lai Lai nhìn ngắm vùng đồng bằng mênh mông bát ngát có chút say mê, bắt đầu mơ giấc mộng đẹp, vùng đất ở trước mặt dường như trong nháy mắt đã dựng lên đủ loại máy móc thiết bị trò chơi, tiền liên tục chảy vào trong tay cô, cô cười to vài tiếng, còn chưa cười xong đã cảm thấy một lực rất mạnh đánh vào người, sau đó cô đã ngã trên mặt đất, chờ đến lúc cô phản ứng kịp thì túi xách trong tay đã bị người ta giật lấy, cô chỉ thấy được bóng lưng của người tiệt, lại bị Hình Diễn nói trúng! Quả nhiên bị cướp rồi !Ví tiền của cô! Điện thoại của cô! Thẻ ngân hàng của cô! Thẻ căn cước của cô! Chìa khóa của cô!Nghĩ tới những thứ này, cô nhanh chóng bò dậy đuổi theo tên cướp, vừa đuổi theo vừa la lên "Mày đứng lại cho tao! Trả lại cho tao!"Cô càng đuổi theo, tên cướp chạy càng nhanh, vốn đang nói giao khu, hai người chạy chạy đã đến nhiều người địa phương, tên cướp chỉ chạy vào ngõ hẻm, Viên Lai Lai dường như tìm được sự hứng thú, theo sát phía sau tên cướp, cứ thế bỏ qua lời nói của Hình cùng đã chạy đến ngõ cụt, tên cướp đứng đó thở hổn hển, hai tay vịn đầu gối nhìn Viên Lai Lai một cách hung Lai Lai cũng thở hổn hển nhìn anh, trong cùng một tư thế nếu so với cô thì chỉ có thể thua!Đợi đến khi hai người đã nghỉ đủ rồi, Viên Lai Lai bước tới, "Trả lại túi cho tao."Ai ngờ tên cướp nhanh chóng lấy từ bên hông ra một con dao không nói một lời liền nhắm vào tay Viên Lai Lai mà chém, Viên Lai Lai né theo bản năng, lưỡi dao sướt qua cổ tay, máu tươi khiến Viên Lai Lai ngây ra tại cô còn đang ngây người, tên cướp liền xoay người bỏ chạy, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ bị Hình Diễn chặn lại , Hình Diễn ánh mắt lạnh lùng nhìn tên cướp, rồi nhìn lại cổ tay đang chảy máu của Viên Lai Lai, liền nổi giận, tên cướp thấy không thoát được, cầm dao liều mạng cùng Hình Diễn, nhưng anh đâu phải là đối thủ Hình Diễn, Hình Diễn đã là cao thủ Taekwondo từ lâu, chỉ hai ba cú đấm đã làm tên cướp ngã gục trên mặt đất, dùng chân đạp thật mạnh lên người anh hai cái, dường như vẫn chưa hả giận, nhắm vào cổ tay của tên cướp hung hăng đạp xuống, chỉ nghe tên cướp thét lên hai tiếng, ngay sau đó liền bị cảnh sát kéo lên, Hình Diễn không quan tâm đến anh, đi tới nắm lấy tay Viên Lai mày thật chặt, "Đau không?"Viên Lai Lai lắc đầu rồi lại gật Diễn nắm lấy vạt áo sơ mi của cô xé ra rồi buộc vào cổ tay cô, "Đi, đi bệnh viện thôi." Nói xong liền nắm lấy cánh tay không bị thương của Lai Lai nhìn tay mình rồi lại nhìn anh, "Vết thương nhỏ thôi mà." Chỉ là so với việc rách da thì hơi nghiêm trọng một chút, không cần đi bệnh viện chứ? Cô lại quan tâm chuyện khác hơn, vùng vẫy khỏi tay anh rồi nhặt túi xách lên khỏi mặt Diễn lạnh lùng nhìn cô, "Chính là vì cái đồ chẳng đáng bao nhiêu tiền mà đuổi theo người khác xa như vậy?"Viên Lai Lai vô tội nhìn anh, "Cũng không hoàn toàn là vậy, chỉ là chưa từng gặp qua người có thể chạy nhanh hơn em, nhất thời không dừng lại được mà thôi." Lúc còn đi học mặc dù kết quả học tập không thuộc dạng rất tốt, nhờ may mắn nên đậu vào trường đại học tốt, nhưng các môn thể dục thể thao nhất định rất có triển vọng, ở trường nếu cô tự nhận mình đứng thứ hai thì không ai dám dành hạng nhất, tên cướp đó chạy nhanh như vậy, chắc canh đã kích thích sự hiếu tanhg của Hình Diễn càng lạnh hơn, còn chưa kịp nổi giận thì cảnh sát đã chặn họ lại, Viên Lai Lai để cho bọn họ nói chuyện, thế nhưng rất nhanh đã có một nhóm người của Thái Phương đến thương lượng cùng cảnh sát, Hình Diễn kéo Viên Lai Lai đi, nhưng chẳng có ai ngăn bọn tới đường lớn, hai người đi đến bệnh viện gần nhất, trên đường đi mặt Hình Diễn lúc nào cũng hầm hầm, hoàn toàn không quan tâm tới Viên Lai Lai Lai thì lúc nào cũng dán mắt vào mặt anh, thấy anh tức giận như vậy, dè dặt nắm lấy tay anh nhưng lại bị anh đẩy ra, cô đau đớn rít lên một tiếng, Hình Diễn căng thẳng nhìn tay cô, lại có máu tươi rỉ ra, kéo tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, giọng nói có chút bất đắc dĩ "Đau không?"Viên Lai Lai thuận theo chiều gió, đáng thương gật đầu. trong lòng lại cười nghiêng ngả, giả bộ lạnh lùng cay nghiệt làm chi! Không phải là anh không quan tâm đến người ta sao?Dường như biết rõ sự xảo quyệt của cô, Hình Diễn cau mày, "Đừng có tinh nghịch đùa giỡn, tí nữa đến bệnh viện sẽ đau thiệt đó."Lời nói của Hình Diễn cũng không phải là sai, mười phút sau chợt nghe thấy tiếng thét như chọc tiết heo của Viên Lai Lai vang lên trong bệnh viện, cứ ra sức nắm lấy Hình Diễn kêu "Cứu em với!"Hình Diễn không quan tâm đến ai đó, chỉ thờ ơ nhìn cô, "Đây chính là bài học dành cho em, lần sau còn dám chạy theo không?""Không, không mà." Hai mắt Viên Lai Lai rưng rưng, tựa vào người Hình Diễn, Hình Diễn cuối cùng cũng mềm lòng, đôi tay ôm chặt cô, "Chịu thêm một chút nữa sẽ xong ngay thôi."Viên Lai Lai bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm như thế cho đến tối, Hình Diễn mới hiểu được tại sao cô lại liều mạng đuổi theo tên cướp như chiều đưa Viên Lai Lai về khách sạn, cô liền ngủ thiếp đi, đến tối lúc kêu cô dậy ăn cơm, sợ làm cô thức giấc nên anh cầm thẻ tự mở cửa phòng, sau đó liền nhìn thấy Viên Lai Lai đang nằm trên giường đang đùa nghịch thứ gì đó trong tay, túi xách đang mở ra để ở trên người, thấy Hình Diễn lập tức nhét tay vào trong Diễn cau mày, thứ gì mà mờ ám vậy?Nhìn anh nhưng chỉ thấy anh nhìn mình mà không nói lời nào, Viên Lai Lai can đảm nghiêm mặt kiên quyết nói "Không thể. . . . . ." Còn chưa nói hết liền bị Hình Diễn trợn mắt đáp trả, lập tức không dũng khí như ban đầu nói "Ý em là, đồ của đàn bà con gái nên không tiện cho anh xem.""Anh muốn xem, lấy ra đi." Hình Diễn ngồi xuống mép giường cô, nệm lập tức lún xuống, Viên Lai Lai không bị anh tiến lại gần khống chế, anh đưa tay kéo cô vào ngực mình."Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh.." Viên Lai Lai anh..anh’ cả nửa ngày, khẽ cắn răng nói ra một câu, "Anh trừ tiền thưởng của em đi .""Tiền thưởng dĩ nhiên phải trừ, chỉ có điều là anh cũng muốn xem." Nếu anh nhìn không lầm, là một cái gì đó có vẻ lấp lánh giống như kim Lai Lai chỉ nghe, không làm, "Có người hèn mạt đáng kinh như anh sao? Đồ của em tại sao phải. . . . . ." Do cô vừa nghe đến trừ tiền thưởng liền quá kích động, huơ tay múa chân, kết quả một câu đầy đủ còn chưa nói xong thì đồ trong tay đã bị Hình Diễn cướp Diễn hất mạnh móng vuốt sói của Viên Lai Lai, đứng lên dựa vào cái bàn, ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, dường như có chút suy tư nhìn Viên Lai Lai, "Chính là vì cái này nên mới đuổi theo tên cướp phải không?"Viên Lai Lai đỏ bừng mặt, cô đang quỳ trên giường liền vươn tay muốn đoạt lại, không cẩn thận nên xém chút nữa là té xuống giường, Hình Diễn nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cô rồi ôm vào trong ngực, mị hoặc hỏi "Hử?"
Suốt một tuần sau đó, nếu Viên Lai Lai và Hình Diễn có gặp thoáng qua nhau thì cũng xem nhau như người lạ, Hình Diễn cũng không gọi Viên Lai Lai vào phòng làm việc, càng không chủ động đến tìm cô, giống như cô không hề tồn trừ cảm giác may mắn ra Viên Lai Lai lại có thêm một loại cảm xúc thật phức tạp khó mà hiểu được, còn Vệ Thần cũng biến mất từ ngày đó đến tận ba ngày sau cũng không thấy tăm hơi đâu, thế rồi hắn lại giống như cũ cười đùa cợt nhả đến nhà Viên Lai Lai ăn chực, chủ động đưa cô đi làm, hắn không nói đã đi đâu, Viên Lai Lai cũng không chủ động cô lại xem được một tin tức không biết là tốt hay xấu trên bản tin thời sự, lúc Tư Ninh trở về nước có rất nhiều phóng viên đến săn tin, Hình Diễn đến sân bay đón cô đã tạo ra không ít sự ồn ào, nhưng Viên Lai Lai tinh mắt nhìn một cái liền nhìn thấy Vệ Thần, đeo kính đen ở sau lưng mọi người, đang dần đi ra cửa, suốt chặng đường Vệ Thần không hề nhìn Tư Ninh một cái, nhưng trực giác nói cho cô biết giữa hai người đó không đơn giản như cô nhìn sớm lúc lái xe Vệ Thần cố ý dặn dò cô sau khi tan làm không được chạy trốn, còn nghiêm túc nói buổi tối có việc cần cô giúp, hắn không nói nên Viên Lai Lai cũng không biết rõ là chuyện gì, chắc là vì bữa tiệc tối nay, Tư Ninh sẽ có mặt trong bữa tiệc mừng ra mắt bộ phim《 Kim Lăng Tần Hoài 》cùng với người bạn trai Hình Diễn, Vệ Thần thật sự muốn tham dự sự kiện náo nhiệt này, đơn giản là vì có Tư hết giờ làm việc thì Viên Lai Lai đã nhìn thấy Hình Diễn sải bước đi ra khỏi công ty, sau lưng là Đồng Phỉ đang cầm cặp tài liệu cho hắn. Mắt Viên Lai Lai tối lại, tiếp tục công việc mình đang làm, cái thứ khó hiểu đó lại là Vệ Thần mang đến cho cô làm việc cô làm nhiều nhất chính là tìm và sửa lỗi chính tả trên hợp đồng, công việc ấy vốn là một công việc nhàn đúng năm giờ Vệ Thần đã vội vàng tới đón cô, y như thường ngày không hề nể mặt cô một chút nào, lôi cô đi, cô bực bội nói "Dù gì ở công ty tôi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, sao anh không thể dịu dàng hơn một chút vậy? Tôi cũng không phải là con chó chết, để cho anh kéo tới kéo lui như vậy." Nói đến đây cô không kiềm chế được mà phàn nàn liên Thần xoay người nhìn cô, cười nói "Ngoại trừ việc cô vẫn còn thở ra thì cô và con chó chết có khác gì nhau." Thang máy vừa đóng lại hắn liền liếc nhìn cô bằng nửa con mắt "Cô xem bộ dạng cô bây giờ lúc nào cũng giống như người sắp chết, có phải là vì Hình Diễn không quan tâm đến cô nên cô trở nên thế này không?"Viên Lai Lai giật mình, thu lại vẻ mặt cười đùa, "Anh đang nói gì vậy?"Vệ Thần dùng sức nâng cằm cô lên "Cô hãy nhìn mình đi, tất cả suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, tôi sao có thể nói rằng mình không biết được." Viên Lai Lai cau mày, "Tôi có như vậy sao?"Vệ Thần chạm vào lông mày, mắt rồi đến mũi cô, "Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa!""Anh đi chết đi, buông tôi ra!" Viên Lai Lai không thèm tranh luận với hắn Thần cố tình sờ sờ mặt cô, "Cô không biết rằng có đôi khi tôi rất thích bộ dạng tức giận như thế này của cô, thật giống như cái bánh bao nhỏ.""Anh mới là bánh bao! Cả nhà anh đều là bánh bao!" Viên Lai Lai ấm ức nói."Hai người tán tỉnh nhau đủ chưa?" Bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, Viên Lai Lai chấn động trong lòng, "Người khác còn đang chờ đi thang máy."Vệ Thần buông Viên Lai Lai ra rồi nắm lấy tay cô, nhìn về phía Hình Diễn đang đứng bên ngoài thang máy "Chúng ta đi chung đi."Viên Lai Lai cúi thấp đầu ngay cả khi không nhìn Hình Diễn, nhưng cũng cảm nhận được rất rõ cặp mắt nóng như lửa đang chiếu lên người cô như muốn thiêu rụi cô, làm cho cô không tự chủ được bước nhanh trong thang máy Hình Diễn nhìn thấy Viên Lai Lai như muốn chạy đi, không tự chủ nắm chặt tay lại. Đồng Phỉ nhìn sắc mặt khó chịu của hắn, mở miệng nói "Hình Tổng đứng đây chờ một chút, tôi đi lên trên lấy văn kiện?" Mới vừa rồi nhận được tin Dịch Hân cũng tham dự bữa tiệc, hai người bọn họ liền trở về lấy bản dự án của Dịch Hân chuẩn bị tối nay sẽ ký hợp đồng với nhau, nhưng lại không nghĩ tới sẽ chạm mặt Viên Lai Lai. Đúng là Hình Diễn có thang máy riêng nhưng khi thấy Viên Lai Lai lại đi thang máy dành cho nhân Diễn nghiêm mặt nói "Không cần." Dứt lời đưa tay nhấn số một chỗ khác, Viên Lai Lai và Vệ Thần nắm tay nhau đi đến bãi đậu xe, lúc lên xe Viên Lai Lai mới phản ứng lại hất tay Vệ Thần ra, "Này, đừng có ăn đậu hủ của tôi."Vệ Thần nhìn cô từ trên xuống dưới một cách khinh bỉ "Tôi thật sự không có hứng thú với loại A ."Mặt Viên Lai Lai đỏ bừng, liền đá Vệ Thần một cái, "Ngày đó ai nói với tôi hắn thật sự nghiêm túc? Tôi là A thì sao? Ngực tôi có thế nào tôi cũng tự hào, tôi vì quốc gia mà tiết kiệm vải vóc."Vệ Thần dở khóc dở cười, "Về cái chuyện nghiêm túc đó, cô nghe rồi để ngoài tai thôi, chẳng lẽ cô lại cho là thật sao?" "Đi chết đi!" Mặt Viên Lai Lai đanh lại, dù cô và Tư Ninh có khác nhau một trời một vực đi chăng nữa thì cô cũng không rộng lượng đến mức cho phép người khác nói thẳng tuột ra như thẳng đến thẩm mỹ viện, Vệ Thần dặn dò với nhà thiết kế làm tóc cho Viên Lai Lai, sẵn tiện đưa cho nhân viên chuyên nghiệp giày và quần áo mà ngày hôm qua hắn đã cố tình mua cho cô, còn hắn thì ra ban công hút một điếu thuốc, sau đó ngồi trên ghế sô pha xem tạp giờ sau ánh mắt đang cúi nhìn của hắn bỗng nhìn thấy một đôi giày cao gót tinh xảo, sau đó ngẩng đầu nhìn, con ngươi chợt lóe sáng, nheo mắt lại, chế nhạo cô "Quả nhiên người đẹp vì lụa Phật đẹp vì được dát vàng nha!" Viên Lai Lai liền nhấc chân đạp hắn một cái, vẻ hiền thục đoan trang khi nãy đã hoàn toàn biến mất, "Đi chết đi!"Vệ Thần cười ha hả, đứng lên đưa tay vòng qua thắt lưng cô rồi đi ra ngoài, "Đi thôi, ngày hôm nay tôi sẽ giúp cô chọc tức Hình Diễn." Sau đó cúi đầu nhìn xuống ngực cô "Độn rồi hả ?" Ban đầu Viên Lai Lai không hiểu hắn đang nói gì, rồi lại nhìn thấy ánh mắt hắn đang chiếu thẳng vào ngực mình liền dùng bàn tay run rẩy của mình chỉ chỉ vào hắn "Tôi. . . . . ." Cô nghiến răng nghiến lợi, "Miệng chó không mọc được ngà voi” Nhưng chỉ làm cho Vệ Thần cười to cửa tiệm rượu, không biết là trùng hợp hay cố ý, Viên Lai Lai né tránh mọi ánh mắt nhưng vẫn cảm nhận được cái nhìn đầy sát khí, họ một lần nữa lại gặp Hình Diễn và Tư Ninh, hai người họ cũng mới vừa xuống xe, Tư Ninh đang ôm lấy tay Hình Diễn nhìn họ y như là một đôi kim đồng ngọc nữ, bên cạnh còn có đám ký giả đang chụp hình, Hình Diễn không thèm đếm xỉa tới đám ký giả kéo Tư Ninh đi về phía hai người bọn Thần xuống xe đưa chìa khóa trong tay cho người giữ xe đem đến bãi đậu xe, rồi lịch sự mở cửa xe giùm Viên Lai Lai, Viên Lai Lai cũng vịn vào tay Vệ Thần xuống xe., Vệ Thần cầm áo choàng lên cẩn thận khoát lên vai cô, hệt như một người bạn trai mẫu Ninh nhìn thấy hai người thân mật liền cười nói "Từ trước đến giờ chưa từng thấy anh đối xử với ai ân cần như vậy, bạn gái sao?" Tư Ninh hoàn toàn không nhớ mình đã gặp Viên Lai Lai Lai Lai khinh bỉ trong lòng, oh oh cái gì chứ! Bản thân mình cũng có chút bé nhỏ! Nhưng mà cô tới hình thị cũng là loại nhân viên có trình độ, không thể nào một chút ấn tượng đối với cô cũng không có chứ! Cô thậm chí đã ăn qua món ăn mà cô ấy đã đem tới. . . . . ."Ừ." Vệ Thần cũng không định giải thích, thậm chí còn làm như vô tình đặt tay lên hông Viên Lai Lai."Đây chính là lần đầu tiên anh thừa nhận có bạn gái, khi nào thì mang về nhà ra mắt bác gái, bác ấy nhất định sẽ rất vui mừng." Tư Ninh nhìn Viên Lai Lai từ trên xuống dưới, trong mắt không hề có sự khinh bỉ, thậm chí còn có ý cười, đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tư Ninh."Viên Lai Lai cũng đưa tay ra "Viên Lai Lai." Cô tự giới mắt Tư Ninh gợn lên chút lo lắng, cố tình kéo kéo cánh tay Hình Diễn, cười với Viên Lai Lai rồi nhẹ nhàng giới thiệu "Đây là bạn trai tôi, Hình Diễn."Tim Viên Lai Lai đau nhói, cười đưa tay ra "Hình tổng."Hình Diễn nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, nhưng cũng không buông tay cô ra, ngược lại càng siết chặt hơn, rất muốn kéo cô về phía mình, Vệ Thần cố ý đọ sức cùng với hắn, nắm chặt lấy hông của Viên Lai Lai, hai người cứ như thế khiến cho cô không thể dịch chuyển dù chỉ là một ngươi của Hình Diễn thoáng hiện lên một tia lạnh lùng nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Viên Lai Lai cuối cùng cũng buông tay cô Ninh sao lại không nhìn thấy được cuộc đọ sức này, cười một cách cứng nhắc "Đi thôi, nếu tôi không vào trong thì sẽ bị đạo diễn mắng."Hình Diễn không nhìn Viên Lai Lai nữa, dìu Tư Ninh đi về phía thang máy, Vệ Thần và Viên Lai Lai cũng nối gót theo thang máy được trang trí bởi những tấm kính thủy tinh trong suốt, Viên Lai Lai vô tình nhìn thẳng vào mắt Hình Diễn hắn chăm chú nhìn cô, vẻ mặt giống như con thú săn phát hiện ra con mồi, lòng Viên Lai Lai run lên, nhìn về phía Vệ Thần rồi nhích lại gần, lòng không khỏi sợ hãi, hắn nhìn cô như thể cô là tên tội phạm đang lộng hành ở bên ngoài, trên thực tế là hắn muốn xuất hiện liền xuất hiện muốn biến mất liền biến mất thì sao!Khóe miệng Hình Diễn vạch ra một nụ cười lạnh, giọng Tư Ninh vang lên, không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ bốn người nghe "Diễn, anh nói chúng ta có nên nhân cơ hội này thông báo với mọi người tin chúng ta đính hôn không?"Hình Diễn nhíu mày, "Chỉ sợ Đạo diễn sẽ không đồng ý thôi, hôm nay giới truyền thông tới rất nhiều, không thể làm chìm bộ phim được."Tư Ninh nở một nụ cười, đôi tay vòng qua thắt lưng hắn "Vậy chúng ta chọn ngày khác nha." Viên Lai Lai cảm thấy Vệ Thần cứng đờ, cô rủ mi mắt xuống, mở miệng nói "Thầy sắp kết hôn sao? Thật sự chúc mừng thầy."Hình Diễn im lặng hồi lâu rồi mới lạnh nhạt mở miệng "Cám ơn em." Giọng nói không bộc lộ chút tâm trạng nào của hắn, nhưng vẻ mặt hắn dường như còn lạnh hơn vừa rồi gấp mấy Ninh nắm được trọng tâm trong lời nói của Viên Lai Lai "Thầy? Diễn, cô ấy là học trò của anh sao?" Nhưng trong lòng đã biết rõ đáp án."Đã từng là."Đúng lúc này cửa thang máy liền mở ra, Tư Ninh nhìn Viên Lai Lai và Vệ Thần "Lát nữa tôi có thể sẽ rất bận nên không thể tiếp đón hai người, hai người cứ tự nhiên nhé." Vệ Thần nhận lấy lời của cô "Cám ơn." Hoàn toàn không có ý cười đùa như thường ngày, giờ phút này cả người hắn mang theo một tảng băng to đùng, khiến Viên Lai Lai có chút không thoải cho hai người kia đi khỏi, Vệ Thần mới lôi Viên Lai Lai đi về phía phòng tiệc trong khu nghỉ dưỡng, Viên Lai Lai không quen đi giày cao gót, bước đi khập khiễng, mặc dù cô đã cố gắng khắc phục, nhưng từ lúc mang vào đến giờ thật sự không khá hơn là bao, lúc này chân cô đã bắt đầu sưng lên.
thú nam và tiểu bạch